Khi ánh nắng chiều buông xuống, khung cảnh nơi đây như được phủ một lớp mật ong dịu ngọt. Căn nhà gỗ mộc mạc hiện ra bên lối nhỏ lát gạch uốn lượn, ẩn mình dưới tán cây xanh biếc
Gió thoảng qua khe lá, đưa theo mùi cỏ mới cắt, thoảng cả mùi khói bếp ấm áp từ căn bếp nhỏ phía sau hiên nhà. Tiếng vịt kêu khe khẽ đâu đó, hòa cùng tiếng chim chuyền cành như bản hòa ca giản dị của làng quê.
Từng tia nắng cuối ngày len lỏi qua kẽ lá, dát vàng lên thân cây, lên những viên gạch, và cả mái nhà yên ả kia – nơi dường như thời gian đã ngừng trôi, chỉ còn lại sự tĩnh lặng và một niềm an yên sâu thẳm. Đây không chỉ là một mái nhà – mà là giấc mơ mộc mạc của những ai từng mỏi mệt giữa phố thị, khát khao tìm về một chốn để thở thật sâu.
Nhà Gỗ Trên Đồi: